Ngày xưa

NGƯỜI KHÔNG VỀ NỮA!...



Người không về nữa...buổi chiều nay!
Hồn ai ngơ ngẩn...nhớ thương đầy!
Ghé vào xem lại giòng thơ cũ...
Để thấy hoen mờ... đôi mắt cay!

Mùa mới bình yên... một sớm mai...
Người thương năm ấy, tóc hoa cài...
Mở ra...một khoảng trời tươi mới !
Mộng đẹp sáng ngời trong mắt ai...

Tiếp nối mùa qua...lạc nhịp đời!
Sông hồ trải mộng đến muôn nơi...
Mây xanh gợi nhớ trời phiêu lãng ...
Tung cánh chim bằng...vượt biển khơi!

Quá ngắn...thời gian gặp gỡ người!
Mảnh hồn xao xuyến lẫn chơi vơi!
Người như dải nắng vàng nhung nhớ...
Là áng mây bay phủ kín trời...
Lay động...hồn đơn bừng mở ngõ
Dõi miền đất lạ...mộng xa xôi...

... Về nơi xa ấy...đường ngăn cách!
Ríu rít chim reo...giỡn nắng vàng
Hoa nở đồi xanh, chiều nắng tắt ...
Mây trời phiêu lãng, chợt về ngang...

Nhớ mãi ai hoài... như nắng mưa...
Mưa thêm xao xuyến, nắng hanh vừa...
Đời êm ả quá, vườn hoa nở...
Loáng thoáng ai về... hay giấc mơ?!

23/7/2021

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 14 tháng 9 năm 2021

Bình luận về Bài thơ "NGƯỜI KHÔNG VỀ NỮA!..."